Kiểm tra miễn phíĐăng ký kiểm tra và tư vấn miễn phí

Bài luận xin học bổng báo chí bằng tiếng Anh đầy hoài bão


Ngành báo chí với nhiều nguy hiểm cận kề nhưng không vì thế mà các bạn trẻ yêu thích sự công bằng và nhà báo chân chính lùi bước. Rất nhiều bạn trẻ đam mê nghiệp báo chí và mong muốn đem lại sự thật cho người dân từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nếu bạn đang tìm kiếm cơ hội để vươn xa hơn với sự hỗ trợ từ một tổ chức, hãy tham khảo ngay bài luận xin học bổng báo chí bằng tiếng Anh sau đây nhé!

 Bai luan xin hoc bong bao chi bang tieng anh day hoai bao

Bài luận xin học bổng báo chí bằng tiếng Anh

It is 6 am on a hot day in July and I’ve already showered and eaten breakfast. I know that my classmates are all sleeping in and enjoying their summer break, but I don’t envy them; I’m excited to start my day interning with a local newspaper doing investigative journalism. I work a typical 8-5 day during my summer vacation and despite the early mornings, nothing has made me happier. Although it wasn’t clear to me then, looking back on my high school experiences and everything that led to me to this internship, I believe this path began with a particularly savvy teacher and a little book she gave me to read outside of class.

I was taking a composition class, and we were learning how to write persuasive essays. Up until that point, I had had average grades, but I was always a good writer and my teacher immediately recognized this. The first paper I wrote for the class was about my experience going to an Indian reservation located near my uncle’s ranch in southwest Colorado. I wrote of the severe poverty experienced by the people on the reservation, and the lack of access to voting booths during the most recent election. After reading this short story, my teacher approached me and asked about my future plans. No one had ever asked me this, and I wasn’t sure how to answer. I said I liked writing and I liked thinking about people who are different from myself. She gave me a book and told me that if I had time to read it, she thought it would be something I would enjoy. I was actually quite surprised that a high school teacher was giving me a book titled Lies My Teacher Told Me. It had never occurred to me that teachers would lie to students. The title intrigued me so much that on Friday night I found myself staying up almost all night reading, instead of going out with friends.

In short, the book discusses several instances in which typical American history classes do not tell the whole story. For example, the author addresses the way that American history classes do not usually address about the Vietnam War, even though it happened only a short time ago. This made me realize that we hadn’t discussed the Vietnam War in my own history class! The book taught me that, like my story of the Indian reservation, there are always more stories beyond what we see on the surface and what we’re taught in school. I was inspired to continue to tell these stories and to make that my career.

For my next article for the class, I wrote about the practice of my own high school suspending students, sometimes indefinitely, for seemingly minor offenses such as tardiness and smoking. I found that the number of suspensions had increased by 200% at my school in just three years, and also discovered that students who are suspended after only one offense often drop out and some later end up in prison. The article caused quite a stir. The administration of my school dismissed it, but it caught the attention of my local newspaper. A local journalist worked with me to publish an updated and more thoroughly researched version of my article in the local newspaper. The article forced the school board to revisit their “zero tolerance” policy as well as reinstate some indefinitely suspended students. I won no favors with the administration and it was a difficult time for me, but it was also thrilling to see how one article can have such a direct effect on people’s lives. It reaffirmed my commitment to a career in journalism.

This is why I’m applying for this scholarship. Your organization has been providing young aspiring journalists with funds to further their skills and work to uncover the untold stories in our communities that need to be reported. I share your organization’s vision of working towards a more just and equitable world by uncovering stories of abuse of power. I have already demonstrated this commitment through my writing in high school and I look forward to pursuing a BA in this field at the University of Michigan Ann Arbor. With your help, I will hone my natural instincts and inherent writing skills. I will become a better and more persuasive writer and I will learn the ethics of professional journalism.

I sincerely appreciate the committee’s time in evaluating my application and giving me the opportunity to tell my story. I look forward to hearing from you soon.

Bài dịch:

Bây giờ là 6 giờ sáng vào một ngày nóng nực của tháng 7 và tôi đã tắm và ăn sáng. Tôi biết rằng các bạn cùng lớp của tôi đều đang ngủ và tận hưởng kì nghỉ hè của họ, nhưng tôi không ghen tị với họ; tôi rất vui khi bắt đầu một ngày thực tập ở một tòa soạn báo địa phương làm công tác điều tra. Tôi làm việc một ngày thường từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều trong kỳ nghỉ hè và dù cho đó là những buổi sáng sớm, không có gì khiến tôi hạnh phúc hơn. Mặc dù không quá rõ ràng với tôi, nhìn lại những trải nghiệm ở trường trung học và mọi thứ đã dẫn tôi đến kỳ thực tập này, tôi tin rằng con đường này bắt đầu với một giáo viên hiểu sâu biết rộng và một cuốn sách nhỏ mà cô ấy đã cho tôi đọc ngoài giờ học.

Tôi đã tham gia một lớp sáng tác, và chúng tôi đã học cách viết các bài luận. Cho đến thời điểm đó, tôi đã có điểm trung bình, nhưng tôi luôn là một người viết văn giỏi và giáo viên của tôi ngay lập tức nhận ra điều này. Bài báo đầu tiên tôi viết cho lớp là về trải nghiệm của tôi khi đến một khu bảo tồn ở Ấn Độ nằm gần trang trại của chú tôi ở phía tây nam Colorado. Tôi đã viết về tình trạng nghèo đói nghiêm trọng của những người có mặt trong khu bảo tồn và việc thiếu quyền tiếp cận các phòng bỏ phiếu trong cuộc bầu cử gần đây nhất. Sau khi đọc câu chuyện ngắn này, giáo viên của tôi đã đến gần tôi và hỏi về kế hoạch tương lai của tôi. Chưa ai từng hỏi tôi điều này, và tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi nói tôi thích viết và tôi thích suy nghĩ về những người khác với bản thân tôi. Cô ấy đưa cho tôi một cuốn sách và nói với tôi rằng nếu tôi có thời gian để đọc nó, cô ấy nghĩ nó sẽ là thứ tôi thích. Tôi thực sự khá ngạc nhiên khi một giáo viên trung học cấp cho tôi một cuốn sách có tựa đề “Lies My Teacher Told Me”. Nó chưa bao giờ xảy ra với tôi rằng giáo viên sẽ nói dối với học sinh. Tiêu đề hấp dẫn tôi nhiều đến nỗi vào tối thứ Sáu, tôi thấy mình đã dành gần như tất cả các đêm để đọc, thay vì đi chơi với bạn bè.

Trong ngắn hạn, cuốn sách thảo luận về một số trường hợp trong đó các lớp học lịch sử Mỹ tiêu biểu không kể toàn bộ câu chuyện. Ví dụ, tác giả đề cập đến cách mà các lớp lịch sử Hoa Kỳ thường không nói về Chiến tranh Việt Nam, mặc dù nó đã xảy ra chỉ một thời gian ngắn trước đây. Điều này khiến tôi nhận ra rằng chúng tôi đã không thảo luận về Chiến tranh Việt Nam trong lớp lịch sử của riêng tôi! Cuốn sách đã dạy tôi rằng, giống như câu chuyện của tôi về khu bảo tồn ở Ấn Độ, luôn có nhiều câu chuyện vượt ra ngoài những gì chúng ta thấy trên bề mặt và những gì chúng ta được dạy ở trường. Tôi đã được truyền cảm hứng để tiếp tục kể những câu chuyện này và thực hiện cho sự nghiệp của tôi.

Đối với bài viết tiếp theo của tôi cho lớp, tôi đã viết về việc thực hiện trường trung học của tôi đình chỉ học sinh, đôi khi là vô thời hạn, đối với các lỗi nhỏ như chậm trễ và hút thuốc. Tôi nhận thấy rằng số lần đình chỉ đã tăng 200% tại trường của tôi chỉ trong ba năm, và cũng phát hiện ra rằng học sinh bị đình chỉ sau khi chỉ có một hành vi phạm lỗi thường bỏ học và một số sau đó kết thúc trong tù. Bài báo gây ra chấn động khá lớn. Ban giám hiệu nhà trường bỏ qua nó, nhưng nó đã thu hút sự chú ý của tờ báo địa phương của tôi. Một nhà báo địa phương đã làm việc với tôi để xuất bản một phiên bản cập nhật và nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về bài viết của tôi trên báo địa phương. Bài báo buộc hội đồng nhà trường phải xem lại chính sách “không khoan nhượng” của họ cũng như cho phép học lại với một số học sinh bị đình chỉ vô thời hạn. Tôi đã không giành được sự ủng hộ với ban giám hiệu và đó là một thời gian khó khăn đối với tôi, nhưng nó cũng rất ly kỳ khi thấy một bài báo có thể có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của mọi người như thế nào. Nó khẳng định lại cam kết của tôi đối với sự nghiệp báo chí.

Đây là lý do tôi xin học bổng này. Tổ chức của các vị đã cung cấp cho các nhà báo trẻ có hoài bão kinh phí để tiếp tục phát triển các kỹ năng của họ và làm việc để khám phá những câu chuyện chưa kể trong cộng đồng của chúng ta cần được tuyên truyền. Tôi chia sẻ tầm nhìn của tổ chức bạn về việc làm việc hướng tới một thế giới chính nghĩa hơn và công bằng hơn bằng cách khám phá những câu chuyện về lạm dụng quyền lực. Tôi đã chứng minh được sự cam kết này thông qua bài viết của tôi ở trường trung học và tôi mong muốn theo đuổi bằng cử nhân trong lĩnh vực này tại Đại học Michigan Ann Arbor. Với sự giúp đỡ của các vị, tôi sẽ trau dồi khả năng tự nhiên và kỹ năng viết vốn có của mình. Tôi sẽ trở thành một người viết tốt hơn và thuyết phục hơn và tôi sẽ học đạo đức của nghề báo chí chuyên nghiệp.

Tôi chân thành cảm ơn thời gian của hội đồng trong việc đánh giá đơn đăng ký của tôi và cho tôi cơ hội kể câu chuyện của mình. Tôi mong sớm nhận được hồi âm từ các vị.

Đam mê nghiệp báo chí nhưng cũng cần sự hỗ trợ phù hợp, AROMA – TIẾNG ANH CHO NGƯỜI ĐI LÀM tin rằng những bạn có đam mê và cố gắng sẽ giảnh được thành công. Bai luan xin hoc bong báo chí bằng tiếng Anh trên đây có lẽ đã tiếp thêm sức mạnh để nhiều bạn vươn tới sự nghiệp của mình.

Xem thêm:


Add a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *