Kiểm tra miễn phíĐăng ký kiểm tra và tư vấn miễn phí

Lớp học tiếng anh giao tiếp hàng ngày của thầy tôi


Nhớ lại ngày đầu tiên đi hoc tieng anh giao tiep hang ngay chỉ bởi sợ thua thiệt người ta. Xung quanh mình ai ai cũng dồn dập học thêm đủ thứ, nào là toán, lý, hóa và anh văn là cái môn mà bất cứ một đứa học sinh nào ở miền quê như tôi đều sợ cả. Thế nên, không đi học môn này là không được.

học tiêng anh giao tiếp hàng ngày

Nghe có vẻ thật đối phó. Vì chuyện học tập của chúng tôi không xuất phát từ đam mê mà hoàn toàn từ nghĩa vụ. Và với điều kiện thiếu thốn của một vùng nông thôn, kĩ năng ngoại ngữ của mình dù rằng đã đi học thêm cũng không được trau dồi trọn vẹn. Ở trường, chúng tôi chỉ thi về phần ngữ pháp, thế nên chỉ tập trung học thêm phần đó thôi. Đúng là thi gì thì học nấy.

Nhưng cái lớp tôi đăng kí học lại không thuộc thực trạng tôi kể. Vì người thầy đáng kính trọng của tôi lại có suy nghĩ khác. Thầy thật lạ khi không đi dạy ở bất kì trường phổ thông nào cả mặc dù có bằng thạc sĩ về sư phạm Anh. Thầy chỉ mở lớp tại nhà với ước muốn đào tạo ra các thế hệ có thể sử dụng tiếng anh thực sự. Tôi vẫn nhớ như in lời thầy: “Điểm số không phải không quan trọng nhưng nếu học ngoại ngữ mà chỉ vì điểm thì không thể gọi là học giỏi, học tốt được”. Bởi thế phần lớn các lớp học của thầy mở đều là dạy về tiếng anh giao tiếp hàng ngày. Tuy nói là lớp dạy tieng anh giao tiep hang ngay nhưng chúng tôi vẫn được kèm cặp về ngữ pháp rất kĩ lưỡng để làm nền tảng cho các kĩ năng khác cũng như là hỗ trợ trong việc làm bài thi.

Và tôi, hồi đó chỉ mới là học sinh lớp 7 cũng đã từng nghĩ sau này ra đời làm ăn thì đâu thể dùng những bài test ngữ pháp của mình để đàm phán chuyện kinh doanh được. Thế là tôi quyết tâm học là phải học cho tới cùng nhưng nhiệt huyết có tràn đầy thế nào đi chăng nữa tôi vẫn cảm thấy run rẩy và sợ sệt vào ngày đầu tiên đến lớp. Đó là cái tâm trạng của một đứa muốn học hỏi thêm nhưng lại ngại ngùng vì đầu óc còn trống rỗng quá. Thật ngốc đúng không? Vì không giỏi nên mới đi học chứ. Nhưng mọi lo âu đều được người thầy đáng mến của tôi xóa tan. Thầy mang đầy nhiệt huyết của một con người trẻ, đầy sự tận tâm của một người thầy, đầy sự dí dỏm của một người bạn và quan trọng là kiến thức cũng như là kĩ năng giảng dạy thì vô cùng chuyên nghiệp. Ở lớp ai thầy cũng nhớ tên, tính cách mỗi đứa thế nào thầy đều biết rõ. Tuy rằng khả năng tiếp thu của nhiều bạn rất hạn chế thậm chí còn lười biếng nhưng thầy vẫn kiên nhẫn vô cùng. Thầy vẫn thường khích lệ: “học ngoại ngữ thì cần có khiếu nhưng sự kiên nhẫn còn quan trọng hơn nhiều”.

Những lời tâm huyết của thầy luôn đồng hành cùng chúng tôi trong quá trình học. Vì là học giao tiếp nên cơ miệng của chúng tôi hoạt động liên tục. Lớp học luôn tràn ngập tiếng cười không chỉ bởi sự hài hước của thầy mà còn vì cách luyện đọc các từ tiếng Anh nữa. Thật là oái ăm vì vốn dĩ tiếng Việt chúng ta đâu có các final sound giống nó đâu. Thế nên đọc từ nào cần có gió ở cuối từ mà chúng tôi không phát âm là sẽ bị kiểm điểm đứng lên đọc từ đó lại 20 lần, chỉ một mình trước lớp. Vài lần là chẳng đứa nào dám đọc sai nữa vì mỗi lần như thế xấu hổ lắm. Chỉ có mỗi tội, thỉnh thoảng nhiều đứa trong chúng tôi “biểu cảm” từ ngữ quá làm văng nước bọt tùm lum. Mắc cười hơn khi phải chu môi ra để đọc đúng âm “s” trong các từ như “she”, “information”…hay là phải khéo léo sử dụng lưỡi khi gặp các từ như “think”, “thousand”, “thief”….Mỗi lần thầy làm mẫu cho chúng tôi là cả lớp lại rộn ràng lên. Nhưng đến khi chúng tôi thực hành thì lớp lại càng xôn xao nữa. Vì đứa nào cũng ngại nên chẳng bắt chước giống thầy được. Mới có 12, 13 tuổi đầu mà hay mắc cỡ ghê. Có thế mới biết thầy chúng tôi kiên nhẫn chừng nào. Không phụ sự nhiệt tình của thầy, chúng tôi cố gắng hết sức dẹp bỏ cái mà mỗi người trong chúng tôi định nghĩa là “sĩ diện” mà luyện tập. Vì cơ miệng, cơ mặt, cơ lưỡi của chúng tôi làm khuôn mặt của mình cứ hề hề làm sao. Chính vì sự ngộ nghĩnh đó nên không tiết học nào mà không có tiếng cười.

Vì đây là lớp học tiếng anh giao tiếp hàng ngày thế nên thầy luôn căn dặn và khuyến khích chúng tôi tập nói thật nhiều thật tốt. “Nhưng có kĩ năng nói thì vẫn chưa đủ vì chúng ta không thể độc thoại nội tâm được, thế nên sau từ lớp sau thầy sẽ dạy 70% là tiếng Anh để giúp các em luyện nghe mà phản xạ trong giao tiếp”, thầy thông báo sau khi chúng tôi hoàn thành lớp căn bản đầu tiên, những lời này làm các bạn thật sửng sốt nhưng cũng không kém phần vì sắp được chinh phục một thử thách mới. Nếu là tôi một năm trước đó, tôi sẽ sợ lắm vì có nghe cũng như vịt nghe sấm mà thôi. Hồi đó còn bồng bột, suy nghĩ chưa chính chắn nên cứ cho thầy cô hay làm khó học sinh, biết là nghe chẳng hiểu gì nhưng tiết học nào mấy thầy cô cũng nói toàn tiếng Anh cả làm cho không ít trong chúng tôi nản lắm. Giờ được học với thầy mới biết không phải thầy cô muốn khoe khoang gì, chẳng qua chỉ là muốn tạo môi trường cho học sinh tiếp xúc thêm thôi. Giống như hồi nhỏ mỗi người học tiếng Việt vậy, cứ nghe ba mẹ nói rồi bắt chước rồi sớm muộn gì cũng giao tiếp với người khác được.

Và kết quả sau bao năm khổ luyện với thầy đã tạo nên một tôi hoàn toàn khác với cô bé lớp 7 hồi xưa. Bây giờ tôi có thể nói tiếng Anh trôi chảy giống tiếng Việt vậy. Chẳng biết thể hiện thế nào chỉ biết thầm cám ơn thầy đã tận tình với chúng tôi, với từng lớp học, với từng bài dạy và từng chia sẻ quí báu. Mong rằng thầy sẽ thành công hơn nữa trong sứ mạng đào tạo các thế hệ trẻ của tương lai.


Add a Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *