Bài luận mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ bằng tiếng Anh
|Kể về kỉ niệm đáng nhớ bằng tiếng Anh là một chủ để nhỏ nâng cao trong phần giới thiệu bản thân. Với chủ đề này, ta có thể bộc lộ nhiều hơn và sâu hơn về bản thân mình cho người đọc, người nghe.
Bài luận mẫu kể về kỉ niệm đáng nhớ bằng tiếng Anh
Một kỷ niệm đáng nhớ có thể là một trải nghiệm hạnh phúc, vui sướng hoặc buồn bã, sợ hãi. Không nên giới hạn bản thân bạn trong một khuôn mẫu nhất định khi làm bài luận, bài nói về chủ đề này. Hãy kể lại ký ức bạn không thể quên một cách chân thành nhất để người đọc, người nghe hiểu rõ con người bạn hơn. Sau đây, aroma sẽ giới thiệu tới bạn một bài luận mẫu song ngữ về kỷ niệm kinh hoàng nhưng cũng vô cùng ấn tượng của một học viên.
Bài luận mẫu tiếng Anh:
Of all my past experiences, the one that stands out most in my memory is a day of bitter sorrow and remorse. Although at the end of the day, a ray of happiness shone through the dark clouds, the mental anguish I underwent may never be equalled.
The day was a Saturday. Everyone was busy. My mother had asked me to stay at home knowing how clumsy I was. Being a grown up girl, I naturally felt resentful and I had the urge to go out. Eventually, I came out of my house without her knowledge and ran joyfully to join my brother and other friends.
We played a game of poker and then sat down under the shade of a large tree. While we were chatting, one of the boys said, “I bet none of you girls can ride a bicycle to town.” The other girls looked at each other then the bicycle fearfully, but I was full of courage. Being provoked by the challenge and we agreed that if I rode first, he would give each and everyone there 1 dollar and write an essay about how girls are as brave as guys.
My eldest brother was worried for if anything untoward happened to me, he would get the worst of it. But the boy dispelled all his fears. I had a feeling that something would go wrong when I began to ride a bicycle. My pride, nevertheless, got the better of me and I rode faster. On taking a bend, I had a sickening feeling. At that time I heard a loud noise “BANG!” and my friends shouting, “LINDA… LINDA!!”. Then I fell and my mind became blank.
On beginning to regain consciousness, I could hear voices around me. Again I began to sink deeply into a dreamless sleep. When I open my eyes, I found myself in a white room on a bed and my mother sitting beside me weeping. “What has happened?” I asked feebly. She wiped her tears and force a smile across her face and told me not to worry. I knew something was wrong.
A doctor then came in, examined me, he shook his head and went out to speak to my parents. Judging by the expression of the doctor and the way my mom cried, I knew it was no good news. Imagine the shock I underwent when I overheard the doctor saying that I would never walk again. Mixed feelings of remorse, regret and indescribable terror came over me. Why? Why? Oh why was I such a stubborn child. I shivered and suddenly felt very sick. I wanted to cry, I felt it in my throat, but the pain was too great and the tears refused to fall.
How I lived through that day of misery, it remains a question mark. It seemed to me to be the end of the world. My parents tried to pretend that my wounds were not serious. Little did they know, I knew the truth. In my thoughts, the doctor’s prediction remained. I felt completely miserable and when my mother smiled at me, telling me that I would recover soon, the irony of words cut through my heart like a sword.
Although the doctor’s prediction did not come true – thankfully, I will never forget the horror and misery it brought about it. As for the challenge, it was called off. No one lost nor did anyone won.
Bài dịch kể về kỉ niệm đáng nhớ bằng tiếng Anh:
Trong tất cả những kỷ niệm đã qua, một trong những trải nghiệm nổi bật nhất trong ký ức của tôi là một ngày đau khổ cay đắng và tràn đầy sự hối hận. Mặc dù đến cuối cùng, đã có một tia nắng hạnh phúc chiếu xuyên qua những đám mây đen, nỗi đau khổ tinh thần tôi đã trải qua không bao giờ có thể sánh được.
Đó là một ngày thứ bảy. Mọi người đều bận rộn. Mẹ đã yêu cầu tôi ở nhà vì biết tôi vụng về như thế nào. Là một cô gái “đã lớn”, tôi đương nhiên cảm thấy bực bội và nhấp nhổm muốn đi ra ngoài. Kết quả là tôi trốn mẹ ra khỏi nhà và vui vẻ chạy tới chỗ anh trai tôi cùng những người bạn khác.
Chúng tôi chơi một ván bài và sau đó ngồi dưới một cái cây lớn râm mát. Trong khi cả bọn đang cười đùa, một trong các chàng trai nói, “Tớ cá là không ai trong số các cô gái có thể đạp xe đến thị trấn.” Các cô gái khác nhìn nhau rồi nhìn chiếc xe đạp đầy sợ hãi, nhưng tôi lại tràn đầy can đảm. Bị kích động bởi thử thách và chúng tôi thống nhất rằng nếu tôi đạp xe trước, anh ta sẽ tặng cho mỗi người 1 đô la và viết một bài luận về việc các cô gái dũng cảm như thế nào.
Người anh cả của tôi lo lắng tôi sẽ gặp chuyện không may, nếu vậy anh ấy sẽ hứng chịu hậu quả tồi tệ. Nhưng cậu bạn kia gạt đi mọi nỗi lo sợ của anh ấy. Tôi có cảm giác rằng có điều gì đó sai sai khi tôi bắt đầu nhấn bàn đạp. Dù vậy, sự tự tin của tôi đã tăng lên tôi và tôi đạp nhanh hơn. Trên một khúc cua, tôi bỗng thấy cảm giác đau. Lúc đó tôi nghe thấy một tiếng động lớn “BANG!” Và những người bạn của tôi hét lên, “LINDA… LINDA !!”. Rồi tôi ngã xuống và đầu óc trống rỗng.
Khi bắt đầu tỉnh táo, tôi có thể nghe thấy tiếng nói xung quanh mình. Một lần nữa tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Khi tôi thức dậy, tôi thấy mình trong một căn phòng màu trắng, nằm trên giường và mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi, đang khóc. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tôi hỏi một cách yếu ớt. Bà lau nước mắt và nở một nụ cười, bảo tôi đừng lo lắng. Tôi biết có điều gì đó không đúng.
Sau đó một bác sĩ bước vào, kiểm tra cho tôi, ông ta lắc đầu và đi ra ngoài để nói chuyện với bố mẹ tôi. Xét theo biểu hiện của bác sĩ và cách mẹ tôi khóc, tôi biết đó không phải là tin tốt lành. Hãy tưởng tượng cú sốc tôi nhận được khi tôi nghe lỏm bác sĩ nói rằng tôi sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Những cảm giác hỗn loạn hối hận, nuối tiếc và sợ hãi không thể diễn tả ập đến với tôi. Tại sao? Tại sao? Ôi tại sao tôi lại là một đứa trẻ bướng bỉnh như thế. Tôi rùng mình và đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi muốn khóc, tôi cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng, nhưng nỗi đau quá lớn và những giọt nước mắt chẳng thể nào ứa ra được.
Làm thế nào tôi sống được qua ngày đau khổ đó vẫn là một dấu hỏi. Dường như với tôi đó là dấu chấm hết của thế giới. Bố mẹ tôi cố giả vờ rằng vết thương của tôi không nghiêm trọng. Họ nào hay tôi đã biết sự thật. Trong tâm trí tôi, dự đoán của bác sĩ vẫn lửng lơ đe dọa. Tôi cảm thấy hoàn toàn khốn khổ và khi mẹ tôi mỉm cười với tôi, nói với tôi rằng tôi sẽ sớm bình phục, sự mỉa mai của từng từ ngữ cắt xuyên qua trái tim tôi như một thanh kiếm.
Mặc dù dự đoán của bác sĩ đã không thành hiện thực – may mắn thay, tôi sẽ không bao giờ quên nỗi kinh hoàng và đau khổ mà nó mang lại. Còn về thử thách đi xe đạp, nó đã bị hủy bỏ. Không ai thua mà cũng chẳng ai thắng.
Các bạn có thể thấy bài viết trên miêu tả các cung bậc cảm xúc vô cùng tỉ mỉ, chân thực, sử dụng rất nhiều tính từ và cấu trúc linh hoạt, tạo nên sức hấp dẫn cho câu chuyện. Hy vọng qua bài học này, bạn có thể tự mình rút ra cách viết bài luận tiếng Anh hoặc bài nói kể về kỉ niệm đáng nhớ bằng tiếng Anh sinh động và cuốn hút.
Có thể bạn quan tâm: